Báo link hỏng tại đây. Link
Bài đăng

Những Anh Chàng Cao Lớn - Chương 20 (1)

Bất Ngờ

 ...

Phòng học 503, tiết học thứ 3 đã bắt đầu được 15 phút, và giờ vị giáo sư đang điểm danh… không khí trầm lắng bao quanh căn phòng, ông khá là dễ chịu nhưng cũng không hẵn, bài thu hoạch thực tiển, hay kiểm tra cuối kì là dể và bất kì ai học chăm chỉ có thể qua môn, là học chăm chỉ, ông hiếm khi điểm danh nhưng bất giác hô tên mà không có mặt thì coi như cô, cậu sinh viên đó coi như xác định…

“Minh Đức” – Thầy gọi tên, người mà ai cũng biết là ai rồi nhỉ

“Dạ Đức sắp đến rồi thầy… 2 phút nữa… 2 phút nữa sẽ có mặt ạ…” – Cô bạn của Đức vội “điểm danh” cho cậu

“sao em biết…” – vị giáo sư nhìn cô với ánh mắt dò xét

“dạ cậu ấy mới gọi cho em ạ…” – cô mĩm cười trả lời, nụ cười có chút gượng gạo

“vậy là 2 phút nữa của 15 phút trước hay của nữa tiếng trước… hửm…” – vị giáo sư đăm chiêu nhìn cô gái và hỏi tiếp, cả lớp nghe vậy đứa thì che miệng cười, đứa thì bật cười ngay mà không cần để ý gì… riêng cô bạn thân của Đức thì chỉ biết nhìn thầy cười trừ…

“trật tự… trật tự…” – thầy gõ nhẹ xuống bàn vài cái ra hiệu, cả lớp quay lại sự trầm lắng lúc đầu.

“một lần nữa… Minh Đức…” – vị giáo sư gọi lại coi như là cho một cơ hội, vì ông ấy cũng biết Đức, đã từng dạy lớp này hai môn ở hai học kì trước, ông có ấn tượng rất tốt về cậu sinh viên này kể cả về thái độ học tập cũng như năng lực phán đoán tư duy của cậu.

“Dạ có ạ… hở… hở… hộc… hộc…” – Đức hô lớn ồi thở hổn hểnh, cậu phải chạy mấy tầng lầu để lên vì kẹt thang máy, mặt cậu giờ tái xanh không một chút máu, cả lớp ồ lên một tiếng, rồi cười chọc quê Đức, còn có đứa đứng dậy, chỉ tay về phía Đức, bĩu môi, vỗ tay một cách cường điệu, và nhìn thẳng về phía cậu, cả lớp lại được thế hú hét, Đức thì vừa đói vừa mệt nên cũng chỉ biết cười trừ…

“trật tự… trật tự…” – thầy là ra hiệu lớp giữ im lặng, lúc này đây ông hướng ánh nhìn về phía Đức, lắc đầu tặc lưỡi – “mệt không em…?” – ông hỏi với giọng cường điệu hơi lỗ như muốn trêu cậu

“Dạ mệt ạ hờ… hờ… hờ…” – Đức vừa thở mạnh vừa trả lời

“chi cho cực vậy… là mình từ làm khổ mình thôi chứ ai đâu… chắc mới từ khu thể dụ thể thao chạy qua đây chứ gì…” – vị giáo sư biết Đức học hai ngành, vì cũng từng dạy một môn lớp gdtc cậu học,

Dù biết là thầy hiểu lầm nhưng Đức cũng không giãi thích cứ để thầy nghĩ vậy sẽ tốt hơn, nếu giờ nói là đến trể thầy lại tra ra đủ chuyện thì mệt hơn nữa, nên cậu đanh cười trừ rồi cúi đầu như thừa nhận…

“thôi vào đi…” – thầy lắc đầu chán nản

Đức toàn teng đi vào chỗ ngồi… Khi cả lớp đã ổn định, điểm danh cũng xong, vị giáo sự lấy đt nhắn tin cho ai đó, có vẻ như có gì đó rất tốt nên ông ấy cười nhẹ khi đọc dòng tn cuối rồi cất đt lại…

“tôi có một thông báo nho nhỏ…” – thầy nói, cả lớp bắt đầu căng thẳng, đang yên đang lành mà thông báo thì chắc không có gì tốt lành, - “đó là thời gian tới tôi có tí cv nên sẽ có người giúp tôi dạy những tiết học còn lại” – cả lớp bắt đầu ồ lên – “nếu được thì cậu ấy sẽ cho đề tài để các em làm bài thu hoạch nộp lấy điểm giữa kì” – nghe đến đây là cả lớp bắt đầu lo lắng, đa phần vì biết vị giáo sư này cho điểm rẻ, đề dể nên mới đăng kí học giờ tới khúc cuối lại nói đồi giảng viên thì toang thiệt…

“trật tự… trật tự… có gì mà xôn xao… đề là người đó ra nhưng chấm là tôi chấm… cuối kì cũng là tôi ra đề và chấm… dể gì mấy cô mấy cậu thoát được tôi mà xôn xao…” – vị giáo sư nhấn mạnh, cả lớp nghe vậy cũng đỡ sợ, chắc sẽ ổn…

“vậy cô Loan, hay thầy Nhậm vậy thầy…” – Một cậu sinh viên lên tiếng, nhưng thầy lắc đầu.

“là học trò cũ của tôi… các em yên tâm những gì tiếp theo là lấy vị dụ thực tế phân tích đánh giá quá trình hình thành và phát triển tâm sinh lý của một người trong một vài trường hợp cụ thể kiểu như đánh giá hành vi ăn cắp vặt mấy em thấy là người nghèo khi họ quá khổ thì hành vi lấy mẫu bánh mì cũng có thể giải thích được như để thỏa mãn như cầu căn bản của thân, nhưng cũng có những người giàu thậm chí rất giàu họ vẫn làm vậy… thì tại sao như vậy… cái ý thức hệ bên trong của họ là gì mà dẫn dắt họ đến việc đó… vân vân… mây mây… đủ thứ… thì trợ giảng của tôi sẽ cùng các em giải thích nó… yên tâm là cậu ấy có khá nhiều kinh nghiệm trong những vấn đề phân tích tình huống thực tế này nên ko có gì hoang mang há… tôi không có đưa một thằng cù bất cù bơ vào dạy các cô các cậu đâu… mà tôi cũng xin ý kiến của khoa của trường rồi thì mới làm vậy nên cứ yên tâm… ok…” – thầy nói một mạch dài dài, cả lớp có đứa nghe có đứa không nghe, nhưng phải gật đầu đồng ý chứ có phản đối được đâu

“ổng nói zậy là sao đây…” – thằng bạn ngồi bên cạnh khẽ hỏi Đức

“tóm lại là có người mới dạy, anh ta dạy tốt, bài thu hoạch anh ta ra đề ổng cho điểm, kiểm tra cuối kì ổng ra ổng chấm luôn, vậy đó” – Đức trả lời vắn tắt nhất có thể cho thằng bạn, với cậu thì ai cũng được cố gắng qua môn là được nên không quan trọng vấn đề này cho lắm

“ờ là vậy… thế mà cũng giải thích cho dài… quơ ác…” – cậu ta gật gù

Rồi một người đàn ông, mà không là một chàng trai cao lớn bước vào, cả lớp đặc biệt là đám con gái ồ lên rần rần, đẹp trai, lịch lảm. phong độ là những gì mô tả anh ta

“Được rồi… dât là người dạy thay tôi mấy buổi… nhìn vầy là chắc ổn há…” – vị giáo sư đáng kính vừa cười vừa châm chọc.

“DẠ” – cả đám con gái rõ mê trai.

“thôi tôi đi trước… thầy trò làm quen đi há…” – vị giáo sự nói xong rồi xách cặp đi, ông không quên nhắn với “thầy mới” – “giúp tôi nha…”

“dạ vâng ạ, em chào thầy ạ” – chàng trai lễ phép cúi chào.

Cuối cùng vị giáo sư cũng đi khỏi, tụi con gái trong lớp nhốn nhào, bàn tán rồi có đứa còn đứng dậy xin info của thầy trẻ…

“ok… giới thiệu chút và mình… mình là Trí… 28 tuổi.. là một chuyên viên tư vấn tâm lý…” – Trí nói một chút về bản thân

“thầy có người yêu chưa thầy…” – cả lớp quay lại nhìn vì người hỏi là thằng lớp trưởng, Trí cũng giật mình trước độ bạo của chàng trai này nên nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên,

“ê… ê… tụi bây đừng nhìn tao kiểu đó… tao hỏi dùm con Lan...” – nó phân trần

“ai mượn… nói chơi mà ba hỏi thiệt… dài tay quá…” – cô bạn vừa liếc vừa mốc lại cho đỡ quê, mấy thằng trong lớp cười phá lên chọc quê cô gái.

“người yêu cũ thì có thể cho là có người yêu không nhỉ…” – Trí nói như để thu hút sự chú ý mà giải vây cho cô sinh viên đang thẹn… và đúng là cả lớp lại quay về đề tài người “thầy trẻ”, bàn đến đủ thứ nào là Trí đã từng gặp những ai, khi nghe nói là anh tiếp xúc với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, không nói tên đâu vì đó là bí mật nghề nghệp, cả lớp đặc biệt là nhóm con gái nhốn nhào và có vẻ rất thích thú… Đức thì trầm tư quan sát, cậu bạn bên cạnh cũng như cô bạn thân cũng thế…

“ổng rất biết cách hấp dẫn người khác đó” – cậu bạn nói với hai người

“zậy cũng tốt… mấy buổi học tới sẽ thú vị cho coi…” – Đức nói rồi cười nhẹ một cái

“nhưng tao thấy thằng chả không phải người dễ chịu gì đâu” – cậu bạn tiếp lời, Đức với cô bạn thân quay qua nhìn cậu ta

“nếu ổng thật sự giỏi như ổng nói thì đòi hỏi của ổng về mọi thứ cũng phải cao lắm” – cậu ta vừa nói vừa nhíu mắt nhìn Trí với vẻ mặt nghiêm trọng

“có thể cũng không đến nổi đâu, hên xui thôi…” – cô bạn lên tiếng…

Đức cười nhẹ, cậu lại đang nghĩ vẫn đề khác, là gay nên cậu ấy khá nhạy cảm với những người như mình, lại thêm mấy năm họ tâm lý, ra đa của cậu cho thấy có chút gay khí trên người của Trí…

Buổi học kết thúc, cá nhân Đức đánh giá anh thầy dạy thay này “được”, không phải đẹp trai mà là có tài thực sự, một sự kiện đưa ra anh ta có thể khoáy sâu vào từng ngỏ ngách, đi đến tường tận mọi nghi điểm tâm lý, hơn hết anh ta chủ động để SV tự nhận thức được các vấn đề ấy, tài tình lèo lái các dẫn chứng, hay sự kiện để phân tích nó theo chiều sâu và diễn biến tâm trạng của các nhân vật trong ví dụ nó rất sinh động không phải dạng cho bài tập rồi lật sách chép như nhiều thầy cô khác.

Đức có thể phần nào hiểu được sự tự tin ban đầu của anh ta khi nói về công việc của bản thân. Không ngoa nếu nếu anh ta tuổi trẻ tài cao

“dạy cũng được đó chứ mày… tao cứ tưởng ổng chỉ cái miệng…” – cậu bạn bên cạnh vừa xếp đồ vừa nói với Đức, cậu có vẻ thích cách dạy của Trí.

“kiểu này viết đề tài mới mệt á…” – cô bạn thân của Đức liền than thở

“là sao?” – cậu trai hỏi

“thì ông thấy có thầy cô nào dạy giỏi mà ra đề dể chưa… lớp mà càng hào hứng kiểu này bài thu hoạch giữa kì càng trên đỉnh… lúc đầu buổi học ông cũng nghĩ zậy còn gì…” – nghe cô gái nói vậy mà cậu trai nó trề môi lắc đầu ngán ngẩm, suy cho cùng thì cô gái nói cũng hợp lý

“thôi về… chuyện đến đâu hay đến đó… cùng lắm nộp giấy trắng…” – Đức trêu, cậu muốn thay đổi chút không khí

“gan… gan rồi đó con…” – cô bạn thân biết Đức đang móc mình nên dỗi, qua trỏ ngay vai cậu làm cậu ê cả vai, Đức quay qua định sả cho cô ấy một trận nhưng cô bạn cũng không phải dạng vừa, vừa trừng mắt vừa chỉ tay như để “đe dọa”

“thôi đi nó có độc đó coi chứ nó nhả độc… độc chết mày luôn đó Đức…” – cậu bạn kia cũng hùa theo chọc ghẹo

“phải con trai không đấu với con gái…” – Đức đưa bàn tay biểu tượng like gật gù với ý kiến của cậu bạn..

“ờ thì trai… vậy trai thích bông hay trái vậy… nói nghe coi…” – cô bạn thân điểm ngay tử huyệt làm cho Đức cứng họng, còn cô thì khoái trí, cậu trai kia hiểu được câu nói liền vỗ vai an ủi, cứ tưởng có người đồng cảm thì – “vậy mày thích bông hay trái…” bị tạt nước lạnh đợt hai, Đức ngậm ngùi nén giận – “hai đứa bây… được… được lắm…” ròi cả nhóm bật cười xong rồi chào tạm biệt mạnh ai náy về,

Đức thì ể ỏi cả người, mới sáng đã bị trói sau đó là mất sức rồi chạy thục mạng đến lớp và phải ngồi hơn hai tiếng cho ba tiết học, người thường chứ trâu bò chắc cũng rã ra bã… nên ngồi ráng một xíu, xoay qua, lật lại, kéo giãn các cơ cho đỡ mỏi, ròi mới đi về.

Bước ra cửa cậu thấy Trí vẫn đứng ở hành lang, anh đang chăm chú nhìn về một hướng, liếc nhìn theo ánh mắt của Trí, Đức bất giác nhìn thấy một người, Nghĩa…

Cả dãy hành lang tòa nhà đối diện giờ vẫn còn vài người, nhưng đứng ở vị trí hướng nhìn của Trí thì chỉ có mình Nghĩa, thấy có gì đó là lạ lại không thể hỏi sỗ sàng về mối quan hệ của Trí và Nghĩa, Đức đành theo dòng người tan học bỏ đi.

Trí cuối cùng cũng gặp được người mà hắn muốn gặp, hắn chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại Nghĩa dù ý muốn trả luôn trào trực trong hắn, từ lần đó hắn dồn bao nhiêu sự bực dọc khó chịu và căm phẩn lên những con bot của hắn mặc kệ là ai, nếu đã chịu làm bot thì mặt nhiên phải chịu mọi sự hành hạ của hắn, nhưng nó không thõa mãn được hắn, vì người mà hắn muốn phải chịu mọi sự nhục nhã tra tấn sĩ nhục là Nghĩa… Và đây là ý trời, Nghĩa ở đây ngay trước mắt hắn, Trí bắt đầu toan tính, phải suy nghĩ được cách tốt nhất để xử được thằng khốn này…

“Dạ thầy…” – Đức vừa gọi vừa vỗ vai Trí từ đằng sau, cậu đã định đi nhưng lại chợt nhớ lúc cuối Trí đã giới thiệu mấy quyển sách có thể đọc online nhưng lại không nhớ thôi thì sẵn dịp Trí chưa về nên cậu quay lại hỏi

“chuyện gì…” – đang chăm chú theo dõi thì bị bất ngờ gọi ngược Trí quay lại đáp mà vẫn giữ nguyên gương mặt đằng đằng sát khí làm Đức hơi hoảng, thấy sinh viên lúng túng trước biểu hiện của mình hắn vội dịu lại – “xin lỗi… do em làm tôi bất ngờ nên… à mà thôi, có chuyện gì vậy”

“dạ không sao đâu thầy… dạ em chỉ muốn hỏi địa chỉ web tài liệu hồi nảy thầy nói thôi ạ…” – Đức giờ đây chắc chắn hai người phải có cái gì đó nếu không thì Trí cũng không tập trung đến mức hậm hực như vậy, cậu có cảm giác cái gì kinh khủng sắp xảy ra, dù không ưa gì Nghĩa nhưng cũng có thể nói là quen biết để mặt vậy thì hơi kì, nên cậu muốn kéo dài thời gian để Nghĩa thoát khỏi sự quan sát của Trí rồi có gì tính tiếp.

“có gì buổi sau đi… giờ tôi đang bận…” – Trí lấy cớ từ chối, vì Nghĩa đang duy chuyển nếu cứ nói chuyện thế này cậu ta sẽ thoát khỏi tầm mắt của hắn

“nhanh mà thầy, em có đt sẵn nè thầy đọc em lưu vô máy liền luôn… xin thầy đó…” – Đức vẫn tiếp hỏi, nếu bình thường thì cậu đã dạ một tiếng rồi bỏ đi về hỏi bạn bè cũng được nhưng cậu vẫn chai mặt xin xỏ, cũng đúng thôi cậu đang đánh lạc hướng cho Nghĩa mà, Trí khó chịu nhưng không thể nói gì, hắn mà phản ứng gì khó coi thì ấn tượng ban đầu hắn tạo ra lúc nãy sẽ tiêu tùng vì giờ sv vẫn còn đi đi lại lại…

“vào trang ABC… tìm quyển XYZ… rồi quyển ACD… còn quyển MPC… thì trang GBF… là có…” – Trí miễn cưỡng trả lời

“là trang này… đúng không thầy…” – Đức cố kéo nhiều thơi gian nhất có thể còn Trí cứ ừm ừm cho nhanh, hắn đang vội, ánh mắt cứ láo liên định quay về phía tòa nhà đối điện để xem Nghĩa còn ở đó không, nhưng cứ mỗi lần như thế Đức lại gọi ngược lại làm hắn không có được bất kì cơ hội nào. Trong lòng hắn ước sức có thể để khéo cậu sv trước mặt mình.

Mọi thứ càng tệ hơn khi một nhóm sv nữ của lớp bãy giờ ngồi tám chuyện giờ mới xách cặp ra về, khi thấy anh thầy đẹp trai vẫn còn ở đây diễn nhiên là kéo tới hỏi chuyện làm cho Trí không thể ngơ đi, Đức thấy vậy không cần phải cù cưa nữa cậu cảm ơn, chào thầy trẻ rồi đi về…

Một lúc sau, khi nhóm bạn nữa đã đi thì Trí quay lại xem thử nhưng Nghĩa đã đi mất, mất gần 5 phút với Đức, 10 phút với đám sv nữ mà Nghĩa thì đang ra về nên theo quán tính cứ thế đi thôi dù nó không biết đã có người theo dõi nó nãy giờ…






← Chương trước | Chương sau →