Báo link hỏng tại đây. Link
Bài đăng

Những Chàng Trai Cao Lớn - Chương 27 (1)

Quà

 ...

Sau hai tuần huấn luyện, đám PT hôm bữa bị bắt đã biết nghe lời và thuần thục những động tác mà một con chó phải biết, cũng không khó vì bản thân bọn chúng cũng từng nuôi “chó” bọn chúng biết còn rành hơn nhóm của Nam ấy chứ. Năm thằng lần lượt là An (tên PT hay nghía Đức), Phước, Phú (hai tên PT còn lại), Bình và Lộc (hai tên cầm gậy sắc cũng là PT nhưng của trung tâm thể hình khác) nhưng làm chó thì đâu được dùng tên người nên Thành đặt cho chúng lần lượt là Ki, Mít, Su, Nô, Tồ.

Giờ đây khi họ đi làm họ vẫn là những anh PT vạn người mê, chị em mê điếu đỗ “anh em” cũng sắn sàng săn đón nhưng khi tan làm, chúng phải đi đến một địa điểm, căn nhà trên đường NTT, khi bước vô nhà chúng phải cởi hết đồ đạc, tự đeo xích chó, tự gắn đuôi chó thay cho cái trứng rung mà mỗi sáng đi làm chúng phải nhét vào lỗ đít và không cần tự khóa cặc vì bộ ấm chén của chúng đã đị khóa sắn rồi, và cuối cùng là tự bò đến mấy cái chuồng chó của mình, chờ chủ về.

Căn nhà này là một trong nhiều căn nhà của gia đình Tâm, to rộng lớn thoải mái tiện nghi nhưng đang chờ bán vì nhà giàu nên ở thấy không thích thì đổi chỗ khác để đó rao bán vậy đó, Tâm đã xin gia đình để cậu quản lí chuyện mua bán căn nhà và ở đây vì muốn yên tịnh ôn bài và được sự đồng ý, nên sẽ không lo bị ai phát hiện.

An hôm nay về sớm, như một thói quen hắn làm mọi điều mà thân phận mang đến, cảm thấy nhục nhã và xấu hổ nhưng hắn không thể cưỡng lại một mặt Thành đang nắm giữ những bằng chứng phóng đãng cũa hắn, cậu dọa sẽ tung lên các groud kín huấn luyện cẩu nô nơi mà hắn cùng đồng bọn luôn được biết tới là những ông chủ mà mọi slave đều khao khát như vậy hắn sé mất hết tất cả địa vị danh dự và nhân phẩm thà bị bốn thằng nhóc coi thường hơn là để cả công đồng coi thường, hơn nữa hắn bắt đầu cảm thấy thích, thích bị sỉ nhục, bị coi thường, thích bị kích thích để tự nhận những ham muốn dâm đãng trong người, càng sướng hơn khi bị đụ đít, phải gần một tuần nay cảm giác được cái gì đó chiếm lấy cơ thể làm hắn phấn khích tột độ điều mà trong một tuần trước đó hắn không cảm nhận được mỗi lần đi vô người là mỗi một cực hình với hắn, giờ đây trong căn nhà này sau khi phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ với khách với những bot slave của hắn, hắn được thõa mãn cẩu tính của mình.

Khi bò đến bếp hắn thấy một dáng người hắn không dám ngước nhìn vì chó không được quyền đó, lần trước Phước một tên trong nhóm của hắn vô tình ngước lên đã bắt gặp ánh mắt đe dọa của Thành và ngay lập tức ăn trọn một cái tát cùng những lời sĩ vã thậm tệ.

Hắn bò tới liếm lấy cái chân của người kia để báo hiệu hắn đã về.

“ủa anh về rồi hả?” – một giọng nói ấm áp phát ra từ phía trên, hắn hăm hở vui mừng ngước lên, người đó là Tâm, cậu ta người giống như tên rất có tâm rất tốt, là người tốt nhất trong bốn ông chủ, với cả bọn Thành là loại boss dâm lành nghề đúng chất ông chủ không có tính người ngoài trừ việc coi cả bọn là nô lệ để giải khuây để thõa mãn cảm giác chà đạp thì không có chút tình cảm gì cho họ, Nam đúng chất top dâm (không nhầm đâu Nam tuy có máu bot dâm nhưng không phải gặp là đòi đút cặc vào lỗ đụ nó đâu nên nhớ nó là top trước khi bị Đức cướp đời trai đó) theo hắn cậu là người thích tình dục chỉ muốn cả bọn thõa mãn nhu cầu tình dục cho cậu, cậu có chửi có sĩ nhục nhưng đúng kiểu top dâm nói với bot để tăng kích thích khi làm tình thôi. Tây là ông chủ khá tốt kiểu như ham vui thử cảm giác ông chủ - nô lệ chứ không thật sự coi An và đồng bọn là nô lệ, nếu chỉ đơn giản tới chơi với Tâm nói chuyện thì cậu vẫn đối sử bình thường với nhóm xem họ như thú cưng đôi lúc cũng cưng chiều. Và Tâm niềm an ủi trong những chuỗi ngày “bất an” của hắn, cậu xem hắn là gì thì hắn không biết nhưng so với ba người bạn, cậu tỏ vẻ dịu dàng, lo lắng cho cả bọn, cậu cũng không ít lần kiềm chế Thành và Nam nếu không cả bọn cũng bị cho lên bờ xuống ruộng.

Tâm là người tốt, không biết nữa, chỉ biết cậu ấy là trai thẳng, tướng tá cũng ổn, gương mặt thư sinh, là con nhà siêu giàu nhưng cậu không hề kiêu căng tự mãn cũng bởi vì gia đình cậu không hề câu nệ chuyện học hành phải giỏi hình ảnh cá nhân phải luôn sang chảnh hay phân biệt giàu nghèo, cậu đi học các trường bình thường quen bạn bè bình thường, vì gia đình cậu quan niệm phát triển bình thường là tốt chỉ cần không học đòi không sa vào mấy thứ xấu thì không nổi bật có là sao. Cũng vì vậy cậu quen và chơi thân với đám Nam, Tây, Thành rất là bình thường.

Ngoài trừ mấy ngày trước cậu tham gia groud sex cũng vì lâu rồi không đụ thì mặc nhiên dù là người tiếp xúc với “những con chó” gần nhất nói luôn là hằng ngày, cậu vẫn không đụng đến họ đôi khi coi họ là khách mà đôi đãi, cậu không quan tâm đến quá trình huấn luyện nhưng thái độ cách hành xử của An và đồng bọn đã thay đổi từng ngày thì cậu biết, cậu cũng không thích mấy trò bạo dâm cho lắm nhưng bạn bè nó nhờ thì mình phải giúp hơn nữa lý do ban đầu là do chúng muốn hại bạn cậu trước nên cậu vì bênh bạn mà để đó, cậu vẫn đang chờ cho cả nhóm nhất trí thì mới thả năm người này tự do.

“không phải Thành hay Nam nên vui chứ gì?” – Tâm ngồi khụy xuống xoa đầu An, nở nụ cười ấm áp hỏi hắn

“gâu gâu” – An sủa rồi nở nụ cười sung sướng để đáp lại câu hỏi của Tâm, trong căn nhà này hắn là chó và hắn không có quyền nói tiếng người đó là quy định của “ai đó”

“không có tụi nó ở đây anh cứ nói chuyện bình thường đi sủa vậy em hiểu chết liền” – lại một câu nói rất ấm lòng từ Tâm, nhưng An sợ hắn mà lỡ lời thì không yên với “ai đó” đâu

“mặc kệ nó đi, có gì em chịu trách nhiệm” – Tâm trấn an, cậu lấy mình đảm bảo cho sự an toàn của An, câu nói đó làm hắn yên tâm ánh mắt biết ơn cứ thế hiện lên khi hắn nhìn Tâm

“con cảm ơn cậu chủ” – An khẽ nói

“cảm ơn gì chứ cứ bình thường đi anh, à mà anh ăn gì chưa?” – Tâm hỏi, cậu vui vì An đã chịu nói chuyện dù cậu đã nhắc đi nhắc lại khi chỉ có cậu với năm người bọn hắn thì cứ sinh hoạt như bình thường,

“dạ đói lắm ạ” – Hắn ngoan ngoãn trả lời, xong việc là về ngay trừ khi được phép không thì hắn và đán kia phải về đúng giờ không được la cà, cuộc sống trong những ngày qua với cả đám coi như đã không còn tự do.

“em mới làm tô mì, có trứng có thịt bò có xúc xích ăn đi cho nóng” – Tâm nói rồi đứng dậy bưng tô mì cậu cậu mới chế định cho mình ăn để lên bàn rồi ra hiệu cho An tới ăn

An nhìn cậu, ánh mắt lo sợ quay lại, hắn không dám, chó có chuồng có khay ăn riêng, hắn không được phép ngồi ăn như người ít nhất là trong nhà này, chỉ mới năm ngày trước hắn và Bình bị phát hiện ngồi ăn bình thường thế là cả hai bị bắt tra tấn cái lỗ đụ rội nghiệp bằng con cặc giả hai đầu to dài với việc những chỗ nhạy cảm bị kẹp đến sưng táy. Chỉ nhớ lại thôi cũng làm hắn sợ khiếp, cả người khúm núm, con cặc bên trong cái lồng sắt khó chịu vì muốn cương mà cương không được.

“sao vậy, à dân PT không ăn mấy thứ này à” – Tâm hỏi, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu điều mà hắn chỉ dám làm với Tâm và chí ít với Tây

“không phải thì ăn đi cho nóng” – Tâm thúc dục.

“con không dám, con sợ lắm” – An sợ hãi từ chối rồi liếc nhìn cái khay đồ ăn cho chó của mình, lúc này cậu chợt hiểu ra mọi chuyện

“anh cứ ngồi ăn đi để xem tụi nó thấy rồi làm gì anh, ngồi dậy, nhanh” – Tâm vừa nói vừa sốc An dậy, hắn phải thừa nhận cậu không to con hơn hắn nhưng sức cậu lại mạnh hơn hắn nhiều, cậu dễ dàng đở hắn lên, bắt hắn ngồi đó

“ăn đi” – cậu lạnh lùng ra lệnh, xem ra Tâm cũng khó chịu với mấy cái trờ của bạn mình, nhưng lỡ phóng lao phải theo lao, giờ cậu chỉ biết giúp cho An trong khả năng của mình.

An đang ăn thì nghe tiếng xe, hắn sốt ruột như một phản xạ hắn định rời khỏi bàn khì Tâm để tay giữ vai hắn níu hắn ngồi lại, hắn sợ hãi hắn nhìn Tâm như muốn cầu xin cậu cho hắn quay lại kiếp chó của mình. Nhưng quá muốn người đó bước vào và đó là Tây, An dù sợ hãi nhưng đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì Tây thì sẽ ổn, đúng thật cậu vô bếp đã thấy nhưng dường như chẳng quan tâm đến chuyện hắn ngồi ăn hay bò ăn, ăn bằng đũa với tô hay ăn bằng miệng với khay chó.

“có một mình hả?” – Tây hỏi

“mày bị đuôi cũng thấy có hai người chứ một nào mày” – Tâm bật lại giọng có vẻ gắt

“ý tao là có mình Ki há, mấy đứa kia chưa về à” – Tây chỉ vào An và hỏi

“Ki là đứa nào tao không biết” – Tâm hỏi ngược lại

“ô kê, ô kê ý tao là mình nó há, được chưa?” – Tây biết là Tâm đang khó chịu nên cậu nhịn

“ừ rồi có chuyện gì” – An dù không thích câu hỏi cảu Tây nhưng cậu biệt cậu ta đã quen rồi khó sửa nên nhắm mắt cho qua, dù gì cự nự cũng không làm được gì.

“cho tao mượn nó tối nay được không” – Tây hỏi, câu hỏi làm An rùng mình, không lẽ Tây muốn làm nhục hắn ở chổ khác để nhiều người nhìn thấy, bản thân Tâm cũng nghĩ vậy nên cậu nhăn mặt nhìn Tây ý như không thích cậu ta đi quá xa

“yên tâm, tao có chút chuyện muốn nhờ đảm bảo không có làm gì làm nó xấu hổ đâu ô kê?” – Tây phân trần vì cậu hiểu nổi lo âu của Tâm, nhưng tâm vẫn tỏ vẻ nghi ngờ thế là cậu kéo thằng bạn ra một góc nói nhỏ, hai đứa bàn nhau một lúc, An tranh thủ ăn cho hết tô mỳ.

An ăn xong ợ một tiếng rất thoải mái mấy ngày qua trong căn nhà này lần đầu tiên hắn có được cảm giác thoải mái như vậy.

“no rồi hả?” – Tây vỗ vai hắn và hỏi, hắn giật bắn người suýt nữa quên mất hai cậu chủ vẫn còn ở đây, hắn cúi đầu định trược xuống ghế quay lại tư thế một con chó.

“không cần đâu, uống cái gì để tráng miệng rồi mặt đồ theo tao, mà Tâm mở cái khóa cu cho nó luôn đi” – Tây vừa nói vừa rót ly nước cho An, Tâm cũng lấy chìa khóa giải phóng cho con cặc tội nghiệp của hắn.

An hơi sợ cũng hơi bất ngờ vì vừa nãy Tâm còn khó chịu nay lại dễ dàng cho Tây dắt hắn đi, hắn nhìn Tâm với vẻ tội nghiệp ánh mắt cầu xin cậu đừng thả hắn vì hắn không biết Tây sẽ làm gì với hắn

“không sao đâu? Dẫn đi hưởng thụ đó ráng mà vui vẻ nha?” – Tâm trấn an với nụ cười thích thú làm cho An tin rằng những thứ sắp diễn ra với hắn có lẽ sẽ không tồi tệ

“tao mà muốn chơi mày tao đã không nói nó mở khóa cu đúng không cứ dắt mày trần truồng với cái khóa đó một vòng là đủ cho mày dị chết rồi cần gì làm trò khác đúng không” – Tây bồi thêm một câu để An yên tâm hơn nhưng nghe vẫn có mùi gì đó hơi rùng rợn

Mà dù có gì thì đã sao giờ hai ông chủ đã ra lệnh hắn có quyền gì được cãi. Hắn nhanh chóng thay đồ, ăn bận banh bao đúng chất soái ca, nam thần rồi leo lên xe cùng Tây rời khỏi “tổ ấm” của hắn.

Không lâu sau, cả đám kia cũng về, cùng với một thân phận nên cả đám cũng trần truồng bò đi khi bước chân qua cánh cửa, và diễn nhiên cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn vui mừng khi người ở nhà là Tâm. Cậu ra ngoài khóa trái của sân, vào nha kể cho cả bọn chuyện Tây đưa An đi qua đêm nên không có ở nhà tối nay. Vẫn sự quan tâm đó, Tâm hỏi đói không nếu có thì tự ăn vì cậu không rãnh mà phục vụ, rồi cả bọn cũng được ngồi thẳng lưng mà ăn, Tâm thì ngồi lướt lướt điện thoại phòng khách,

“a lô tao nghe nè Thành” – Tâm bất ngờ nói vào điện thoại, ngay lập tức Bình, Lộc, Phước, Phú dừng đũa mặt đầy tâm trạng, bốn người luồn người xuống ghế bò tới chuồng

“mấy anh làm gì đó” – Tâm dựa người vào ghế salon nói với tới, cả bọn im lặng không trả lời chỉ biết bò đến cái chuồng của mỗi người.

“sao không ăn hết mà bỏ mứa thế này” – Tâm lạnh lùng hỏi, khi đi đến bàn ăn dưới bếp và thấy mấy tô mỳ còn dang dở

“dạ tụi con xin lỗi… tụi con… tụi con…” – Bình sợ hãi đáp vì hắn biết hắn và bạn hắn đã làm cho Tâm không vui, hắn cảm nhận như vậy khi nghe giọng điệu của Tâm trong câu hỏi

“còn không chịu dọn dẹp nữa chứ” – Tâm nói với giọng cáu gắt. cả bọn xanh mặt, từ lúc được thuần hóa bọn chúng đều răm rắp nghe lời những cậu chủ thái độ và biểu cảm của những cậu chủ là một trong những lẽ sống của chúng, hơn nữa Tâm rất tốt với chúng nếu cậu phật ý thì cái cảm giác an toàn của chúng cũng coi như tiêu tan

“con xin lỗi” – “con xin lỗi” – “dạ con xin lỗi” – “dạ con không cố ý” – “dạ con không dám” – “dạ con xin lỗi” – “tha cho con” – “tha cho con đi ạ” – chúng thay phiên nhau xin lỗi với vẻ sợ hãi, chúng biết Tâm chỉ nói một câu với “người đó” chúng sẽ tiêu đời.

Trong lúc bốn chàng PT trong bộ dạng trần truồng, cổ mang vòng xích, cặc bị khóa, đít bị cắm cặc giả hình đuôi chó tỏ ra sợ hãi hết lời nài nĩ thì Tâm bất ngờ bật cười trong sự ngỡ ngàng của cả bọn

“xem ra Thành rất có uy nhỉ mỗi cái tên của nó thôi cũng khiến mấy anh như vậy rồi” – Tâm vừa nói vừa cười rất khoái chí, bên này bốn chàng PT như hiểu ra vấn đề là Tâm đang trêu mình, họ tức lắm nhưng không dám làm gì mà sao dám Tâm là ông chủ mà

“ôi giận à, em xin lỗi chỉ định giỡn với mấy anh thôi mà” – Tâm nói với giọng ấm áp cậu nở nụ cười thân thiện để như chuột lỗi

“cậu chủ ác lắm làm con sợ muốn chết” – Phước lên tiếng trách móc, không phải hắn can đảm mà vì người đó là Tâm.

“sợ thì không chết đâu anh, thôi tới ăn hết rồi rữa dọn đi, Thành mới nhắn tin cho em nó không có đến nên hôm nay các anh cứ thẳng lưng mà ngủ nha” – Tâm vừa nói vừa cười, sau đó cậu sorry thêm lần nữa rồi lên phòng.

Cả bọn sau khi ăn xong thì dòn dẹp rồi bò lại chuồng của mình, dù Thành không đến nhưng đó là thói quen mấy ngày nay, thói quen của một con chó. Dù sao không có ai quản lý họ có thể là chính mình trong đêm nay, lướt net check face check mail, những diều tưởng chừng phải làm mỗi tối với cả bọn thì hai tuần nay đã không làm vì phải chú tâm phục vụ ông chủ. họ muốn thoát khỏi đây không, thật khó để trả lời, có lẽ hai tuần trước thì chắc chắn có nhưng hiện tại với mỗi một ông chủ cả bọn đều được mang đến cảm giác khác nhau làm cho họ vừa sợ vừa vui vừa buồn vừa tức nhưng rất thõa mãn, làm chó thế này với chúng có khi lại rất tốt…





← Chương trước | Chương sau →