Báo link hỏng tại đây. Link
Bài đăng

Những Chàng Trai Cao Lớn - Chương 18 (1)

Tuyển Dụng

...

Phòng họp, nơi đưa ra mọi quyết định định hướng sự phát triển của công ty trong một tuần, một tháng, một năm; nó cũng là nơi tranh luận nảy lửa của các cấp lãnh đạo trong công ty.

“Trong một tháng, tuyển 4 nhân viên, và mức lương khởi điểm của họ đều là những con số chưa từng có, chị đang nghĩ gì vậy Nga” – người phụ nữ đã ngoài 30 tuổi nói với giọng điệu chấp vấn hướng thẳng sự chỉ trích về Nga.

“chúng ta đang thiếu nhân sự tôi chỉ tuyển nhân viên theo đề nghị của giám đốc thôi, cô cũng biết mà” – Nga phần trần, chị có vẻ khá điềm tĩnh vì chị biết bản thân chỉ đang làm theo chỉ thị của cấp lãnh đạo mà ở đây chính là Tín.

“tôi biết nhưng đâu cần phải gấp như vậy, điều quan trọng là thõa thuận lương trong hợp đồng, chị thứ nghĩ đi nhân viên mới mà lại có mức lương như thế này à?” – người phụ nữ vừa nói vừa gõ ngón tay vào tập hồ sơ trên bàn. Những người khác cũng bắt đầu lật hồ sơ trước mặt mình ra xem, họ có chút ngạc nhiên.

“wow, chị chơi hơi lớn đó nha, mức lương này là dành cho nhân viên có ít nhất 4 năm làm cho công ty đó” – một người lên tiếng, cậu ấy có vẻ cũng không hài lòng.

“cậu có biết là tiền nào của đó không, họ đã có 5 năm làm cho Y bây giờ mình tuyển họ ít nhất đãi ngộ hoặc lương phải có chút gì đó chứ…” – Nga nói

“Chị cũng biết là họ làm cho công ty lớn, cạnh tranh cao chuyện bị đuổi việc cũng là đương nhiên” – người phụ nữ lập tức cướp lời, nghe đến đây Nga có lẽ hiểu được ý của cô ấy quá rõ ràng,

“ok tôi biết cô đang nghĩ gì. có điều này tôi muốn nói với mọi người là họ đã xin nghĩ chính xác là hết hợp đồng với bên đó và công ty Y đã chưa ra chính sách để giữ họ nhưng vì một vài lý do về môi trường làm việc nên họ mới không kí tiếp hợp đồng với bên đó” – Nga ngay lập tức phản bác lại

“hơn nữa cô phải biết là chúng ta chỉ mới kí hợp đồng với hai trong số bốn người, và theo như tôi biết ba tuần vừa qua họ đã với giám đốc giải quyết một hợp đồng lớn, bản thân họ cũng có cho mình mỗi người một hợp đồng tôi nói không sai chứ” – Nga được thế nói thêm

“nhưng mức lương mà họ được hưởng là quá chênh lệch với dự kiến” – người phụ nữ vẫn lấy mức lương làm cớ để làm khó Nga

“hiệu quả mang lại mới là cái cần chú ý chứ đúng không, họ đã làm tốt những gì được giao và còn hơn thế nữa” – Nga lại phản bác

Cuộc tranh luận của hai người phụ nữ vẫn cứ thế tiếp tục bên này bên kia ai cũng giữ thái độ của mình không chịu nhường bước

“chuyện này sẽ đi đên đâu đây? Họ đã nói về nó hơn nữa tiếng rồi” – Trung hơi ngả người nói nhỏ với người bên cạnh.

“họ đều có lý lẽ của mình và cho đến khi hai người ở vị trí cao nhất trong căn phòng này chịu lên tiếng thì cuộc chiến này sẽ méo kết thúc được đâu” – anh chàng kế bên vừa cười mỉm vừa trả lời vừa đưa mắt hướng tầm nhìn về phía bên mặt Trung.

Trung theo quán tính nhìn về hướng mắt của anh chàng đó, anh thấy là Tín đang đưa mắt ra hiệu cho phó giám đốc và đáp lại anh ta cũng đưa mắt ra hiệu cho Tín, cả hai đang cố nói gì đó trong im lặng.

“họ đang làm gì zậy?” – Trung hơi ngạc nhiên hỏi, anh đã dự họp nhiều lần nhưng không để ý phần vì chỉ tập trung xem báo cáo các phòng ban, còn không thì tập trung vào cắc cuộc đấu khẩu như đang diễn ra giữa hai vị trưởng phòng nên không để ý lắm đến hành động “liếc mắt đưa tình của hai vị lãnh đạo”

“không biết à?” – vị đồng nghiệp kế bên lại ngược với vẻ ngạc nhiên.

“ông nội làm trợ lý người ta cũng ngần ấy năm mà sao giống mới vào nghề zậy ông nội? sao mấy cái dụ khách thì giỏi mà cái này như shit zậy?” – anh ta còn bồi thêm một câu để móc Trung. Anh chỉ biết cười trừ chứ không biết làm gì hơn

“để ý nhá” – anh đồng nghiệp lại ra hiệu cả hai liếc nhìn về hướng hai vị GĐ và PGĐ.

Lúc này Tín hơi nhíu mày nhìn về phía PGĐ – “Sao anh không nói đi còn chờ gì nữa” Anh đồng nghiệp nói thầm vào tai Trung

Anh PGĐ nhìn lại trợn mắt có chút bất mãn – “mày đại ca ó lần này là mày yêu cầu tuyển người chứ tao na, tự dọn đi con”

Tín lại nhăn mặt ngón giữa gõ nhẹ liên tục xuống bàn – “lần này anh giúp em đi, lần trước họp em cũng chịu rồi đó”

Anh PGĐ lườm lườm mắt như muốn bắn lửa về phía Tín, khóe môi vểnh lên – “giờ mày định kể công à, anh đây cũng chịu trận nhiều chứ có phải mình mày gánh hết đâu”

Tín khẻ gật đầu như đang đồng tình gì đó – “em biết… em biết chứ thì mỗi lần một đứa chịu bị xả lần trước là em lần này là anh”

Tín chống cùi chỏ hai tay lên bàn hai bàn tay thì để sát mặt bàn liên tục vỗ tay vào nhau – “năng nỉ đó chúng ta còn nhiều chuyện để bàn không để họ cãi zậy đc đâu”

Anh PGĐ thở dài nhìn hai người đàn bà đấu khẩu về ý kiến của mình rồi quay lại nhìn Tín với anh mắt không mấy thiện cảm – “sao cứ ca nào khó mày cũng bắt anh chịu hết zậy đại ca, càng lúc tao thấy hình như mày tính hết rồi thì phải”

Tín thằng lưng dậy nhìn anh PGĐ với gương mặt kiểu như không bik gì mặt hơi cười kiểu khoái trí – “sao tui biết được tại ông xui thôi”

Anh PGĐ thở dài cầm cú bàn tay lại ngón cái thì co duổi thẳng ra rồi gặp xuống – “thồi đc rồi tao chịu…”

“hết rồi đó” – Anh đồng nghiệp chốt lại một câu ngắn ngủn. Trung thì ngớ người ra trước độ bá đạo trong việc giao tiếp của hai vị lãnh đạo, nhưng càng kinh ngạc trước độ hiểu bài của anh đồng nghiệp

Và đúng như dự đoán PGĐ lên tiếng nói gì đó và diển nhiên anh cũng bị lôi vào trận chiến nhưng khi lời nói của người có trọng lượng xen vào cuộc đấu khẩu đã dừng lại và họ chuyển qua công kích anh PGĐ nhưng rồi cũng qua và sau đó lại tiếp tục bàn tiếp về những vấn đề khác. Ai cũng vui chỉ có một người là không vui và bạn biết đó là ai rồi đó.

Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ và nó cũng chịu kết thúc và mọi người rời bàn họp ra về chỉ có Tín, PGĐ và Trung, anh cũng muốn thoát lắm nhưng Tín chưa đi cũng không cho anh đi thì sao anh rời đi, về mối quan hệ cá nhân giờ đây anh không sợ Tín, nhưng về mối quan hệ trong công ty thì đó là “luật ngầm”.

“Sao rồi đại ca?” – PGĐ lên tiếng. cũng nên nói sơ về anh chàng này nhỉ, nói là anh chàng thì hơi có phần ưu ái vì anh ta thuộc top lớn tuổi của công ty nhưng được cái hack tuổi nhìn không khác gì sinh viên mới ra trường xin nhắc lại là sinh viên mới ra trường, cao tầm 1m7 hơi ốm, nhưng chắc thí vận động nhưng chắc không nhiều, gương mặt thì khỏi bàn đẹp trai, góc cạnh, nam tính. Trình độ học thuật cũng như kĩ năng kiếm tiền kiếm khách và nắm bắt thị trường chắc không thua gì Tín. Dù tướng tá có phần ốm yếu nhưng bù lại cách ăn mặt lại ăn đứt phần còn lại của công ty nên anh được nhân viên “ưu ái” gọi sau lưng với biệt danh “Sang đĩ” vì anh rất đĩ ngựa. Anh ta luôn rất lịch lãm, sang trọng, và có phần phong trần.

“là sao?” – Tín nhìn Sang hỏi lại, anh đang cố gắng lãng tránh “trách nhiệm” của mình với PGĐ.

Sang nở nụ cười nhìn là biết giả bộ rồi, rồi chậm rãi vỗ tay từng tiếng bộp bộp thể hiện thái độ với Tín. Tín hiểu ý nhưng anh vẫn giả ngây như không biết gì ngồi dựa lưng vào ghế tay thì quay cây bút như kiểu thách thức.

“gì đây lật kèo hả chú em? Chú em biết hậu quả của nó là gì không?” – Sang vẫn bình tỉnh nụ môi khảy cười nói với Tín

“thì anh cứ ghi sổ đi” – Tín nói. Trung nghe zậy hơi bất ngờ Tín nợ gì PGĐ mà lại ghi sổ, nhưng chuyện của hai người họ anh ko tiện hỏi, sẵn trên tay đang cầm tập hồ sơ anh giả vờ mở ra coi thể hiện như không quan tâm lắm, nhưng tai thì vẫn trực chờ xem họ đang nói về vụ gì.

Thấy thế Sang biết ngay, anh ta nói thẳng với Trung – “ví vụ mà không muốn nghe thì ra ngoài” vừa nói anh ta vừa chỉ ngón tay ra chỗ cửa. “còn muốn biết gì thì hỏi đi, chứ nãy giờ họp cậu không nghe gì hết hay sao mà giờ xem lại nó” – Sang nói tiếp, Trung hơi nhột ý vì câu nói của Sang nhưng anh thật sự bị bắt bài nên đâu còn gì để nói, mà có muốn thì cấp trợ lý như anh sao dám cãi nói lại Sang, dù rất thân thiết với các trưởng phòng nhưng với Sang thì khác anh ta là PGĐ lại ít khi làm chung trong công việc nên phải có khoảnh cách chưa kể Tín còn ở đây nên phải có chừng mực.

“hơn nữa tôi không thấy là ai đọc văn bản mà đọc ngược hết trơn ó” – Sang bồi thêm một câu mà Trung ngượn đỏ mặt anh nhận ra là mình đã cầm ngược tập hồ sơ mà coi. Anh bỏ tập tài liệu xuống nhìn hai người họ mà cười trừ. Tín thì hơi quê vì trợ lý của mình bị Sang nói đến không còn gì để bênh.

“cái gì?” – Tín quay sang nhìn Trung và hỏi

“dạ đâu có” – Trung lắc đầu trả lời

“ý cậu ta muốn hỏi là GĐ nợ gì mình mà ghi sổ đó mà” – Sang nói thẳng luôn không cho Trung có lời nào giải thích về hành động “nghe trộm” của mình. “đúng hông” – Sang vừa hỏi vừa liếc nhìn Trung tỏ vể khoái trí. Trung thật sự hết có gì mà cãi

“À chuyện đó hả?” – Tín cười phì anh không giấu được sự buồn cười của mình khi thấy vẻ hoang mang lo lắng của Trung khi bị tra hỏi và hơn thế nữa là cái mặt ngơ ngơ ngượn ngịu vì xấu hổ khi bị bắt quả tang nghe lén.

“không có gì đâu chỉ là mấy chầu cà phê thôi” – Tín trả lời nhanh gọn miệng vẫn còn nở nụ cười sảng khoái.

“nhớ mấy chầu không” – Sang bắt cơ hội hỏi luôn

Tín ngồi suy tư giây lát khi nghe được câu hỏi, anh có vẻ như không nhớ mình đã nợ mấy chầu.

“tính luôn buổi họp này là 6 rồi đấy anh GĐ” – Sang thấy bộ dạng trầm ngâm của Tín là biết không nhớ nên thuận miệng nhắc luôn.

“tính luôn buổi họp này là sao” – Trung không hiểu câu nói của Sang nên buột miệng hỏi

“thì đấy lúc nãy để cuộc chiến mau chóng dừng lại mình đã đứng ra làm trung gian hòa giải và cuộc họp đã thành công tốt đẹp, và chầu cà phê là thành quả xứng đáng cho công tác hòa giải đó” – Sang vừa nói vừa tỏ thái đọ như mình là ân nhân của cuộc họp và giờ là phút đồ nợ

“dạ thế thì liên quan gì đến GĐ ạ” – Trung hỏi tiếp

“GĐ của cậu là người chi cho chầu cà phê ô kế? đơn giản! hiểu chưa?” – Sang trả lời nhanh gọn

“ủa mà tại sao…” – Trung chưa dứt câu thì Sang chen vào – “nè hỏi nhiều quá, sao giống cậu đang lấy khảu cung zậy?” Sang tỏ thái độ vừa gắt vừa đùa làm Trung cứng họng

“Sao đại ca?” – Sang quay lại nhìn Tín và hỏi.

“thì anh cứ ghi sở đi” – Tín cố tình đưa đẩy cho qua chuyện

“no! no way! Sáu chầu rồi định hứa chùa hả đại ca” – Sang tỏ ra bức xúc nữa đùa nữa thật

Trung ngồi đó nhìn hai người họ kì kèo mà cảm thấy xàm xí không tả nổi, cứ như đang ngồi xem hai thằng con nít giành nhau cái bánh.

“thôi bây giờ zầy cho nó dể nè. Sáu chầu đúng hông” – Sang hỏi và Tín gật gù

“sáu trăm ngàn nhanh, tiền cho nó dể” – Sang đề nghị thẳng mà không hề ngập ngừng.

Trung đến khúc này nhịn không được nữa hai khéo miệng nhếch lên cười phì một tiếng, và diễn nhiên Tín và Sang đều biết tiếng cười nắc nẻ đó là của ai

“cái giề” – Sang nhìn mặt Trung mà hỏi đố

“dạ không em không nghỉ anh zẫy luôn” – Tín vừa nói vừa cười khúc khích còn lấy tập hồ sơ che miệng lại đầu cúi xuống để tránh ánh nhìn có chút bất mãn và hài hài của Sang

“bình thường thôi” – Tín như chưa cảm thấy nhục cho Sang nên anh còn bồi thêm cú nữa

“ừ bình thường mà. Hứa đi cà phê đúng hông? Giờ đi hông được đúng hông? Thì đưa tiền đây tự đi? Đơn giản mà… bình thường… anh thấy bình thường” – Sang vẫn tỉnh bơ đáp lại anh dường như không chút ngại ngùng gì với câu nói của Tín và của Trung

“nhưng anh là PGĐ anh làm zậy coi sao được anh” – Trung vừa nói vừa cười nụ cười có phần mỉa mai, bản thân anh cũng có chút bất ngờ về độ nhây của Sang anh vẫn thấy anh với vẻ ngoài hào nhoánh và lịch lãm nhưng hôm nay khi đã thân mật với Tín và đủ tự tin lên tiếng bênh vực cho “vợ” tư cách người yêu bí mật của chàng GĐ Trung mới thấy độ xàm của PGĐ.

“tôi thấy cậu mới là coi không được đó” – Sang nói, trong lúc Trung ngớ người ra vì không hiểu ý của Sang thì anh nói tiếp – “đây là chuyện giữa GĐ và anh liên quan gì đến cu. Đã nghe chùa mà còn bày đặt bình phẩm hả mạy”. Tín ngồi đó chỉ biết che miệng cười trừ anh hiểu thái độ của Trung

“em đang thấy anh quá vô lý với GĐ thôi” – Trung phân trần

“ai mượn, dạo này là thấy you hơi bị vược mặt sếp của you ah nha” – Sang buột miệng nói, câu nói ngỡ như bình thường nhưng lại cứa vào chỗ ngứa của Tín và Trung

“dạ?” – Trung giật mình

“trước đây là you hay đến trước cuộc họp nè để chuẩn bị giờ thì Tín nó đến mày còn chưa xuất hiện. trước đây tụi này mà nói chuyện là you tự ý hiểu xin ra ngoài giờ nhìn đi ngồi nghe rồi còn cãi dùm nữa chứ… hơi bị đại ca rồi đó nha” – Sang nói một mạch nhìn ghim về phía Trung. nhưng người nhột là cả hai

“ủa zậy hả mình hông biết luôn á” – Tín vội chữa lửa câu nói của anh kéo sự chú ý của PGĐ về phía mình.

“sao nữa, nói lại ảnh đi nha đại ca. tôi thấy là giờ ảnh giống sếp hơn là giống trợ lý của đại ca rồi đó” – Sang “nhặc nhẹ” Tín câu nói như vô hại nhưng lợi hại vô cùng vì nó đâm thẳng vào điểm nhột của Tín và Trung, cả hai chỉ biệt liếc nhẹ nhìn nhau rồi thâm cười ngượn.

“nhưng mà có cái này em muốn hỏi, sao anh lại đề cử em phỏng vấn hai bạn đó zậy” – Trung liền đánh qua vấn đề khác để không bị nhột thêm nữa.

“dự án này chỉ có năm đứa tham gia thôi, ba thanh niên đang ngồi đây và hai thanh niên tây đang ngồi đâu đó trong công ty này đúng hông?” – Sang hỏi. Trung gật đầu đồng ý

“hai thằng kia là nhân viên mới thì tụi nó ko có cửa rồi, Nga là không được rồi đúng hông dù cô ấy là trưởng nhân sự vì gì thì you biết rồi đó, giờ khổng lẻ you bắt tôi với GĐ đi tuyển?” – Sang nói câu cuối mà kênh mặt lên nhìn Trung như kiểu thách thức

“dạ hiểu” – Trung chỉ biết cười gật đầu

“xong oy, 600” – Sang quay qua nói với Tín đồng thời huýt sáo một cái đẩy chân mày ra hiệu cho Tín. Chàng GĐ không còn cách nào đành đưa 600 nghìn ra, Sang lập tức cầm lấy mà không chút ngần ngại trước sự ngỡ ngàng của Trung

“anh lấy thật” – Trung hỏi

“GĐ dám đưa thì anh mày dám lấy” – Sang tự tin trả lời rồi quay người đi ra khỏi phòng, anh cũng không quên trêu ngươi Tín – “cảm ơn…..”

Trung đớ người ra nhìn ra cửa rồi nhìn Tín, Chàng GĐ đáp lại bằng cái nhún vai rồi đứng dậy đi luôn

“đi thôi” – Tín quắt gọi Trung.

…..

Tại phòng làm việc của Nga, Trung tới và lấy hồ sơ xin việc của hai người chuẩn bị dự tuyển.

“này tôi không biết là ông Sang ổng xàm và nhây zậy luôn như mấy đứa sửu nhi” – Trung nói với thái độ hậm hực chuyện ở phòng họp

“thế trước giờ không biết à” – Nga hỏi ngược lại, Trung lắc đầu khuôn mặt ngây thơ vô số tội.

“bửa nào ấy, cưng xin sếp cưng ấy nói nó dẫn đi mấy buổi nhậu của cấp giám đốc cấp trưởng phòng. Nói trước nha đến lúc đó là không còn cái méo gì là hình tượng đâu” – Nga nói, chị tỏ vẻ thần bí và nụ cười nham hiểm cộng thêm cái nháy mắt thần thánh như kích thích sự tò mò của Trung

“mà có chuyện gì mà cưng lại hỏi thế, có gì về Sang mà cưng biết à kể nghe đi” – Nga như bắt được tín hiệu bất thường từ Trung nên được thế hỏi luôn. Trung định kể thì bất giác nhớ ra chuyện này có liên quan tới Nga nếu để chị biết chắc nhiều chuyện không hay xảy ra.

“đâu có tại lần đó ở lại để chờ Tín nhờ số việc vô tình nghe hai người họ nói chuyện lúc đó thấy ổng xàm xí” – Trung nói nhưng không kể gì thêm. Rồi cậu chào tạm biệt và đi, Trung sợ ngồi thêm chút nửa lỡ miệng nói những gì không nên thì lại chết.

Vừa đi cậu vừa xem tập hồ sơ xin việc trong tay, con cặc cậu lại vươn lên khi nhớ đến câu nói của Kris và Kevin ở toalet lần đó rằng hai người này là hai “con đĩ” đích thực.





← Chương trước | Chương sau →